Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

[HY SINH] CHƯƠNG 8

[HY SINH] CHƯƠNG 8

 Ba người cứ chìm vào suy nghĩ của bản thân. Sắc trời cứ tối dần, bao nhiêu lượt khách ra vào, họ cứ bất động như những bức tượng. Chợt Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên, hỏi nhẹ:
- Em và hắn ta thật sự là người yêu?._Dừng lại, nhìn thấy sự kiên định của cậu, không cam lòng mà tiếp tục hỏi._ Hai người quen nhau như thế nào?
Thật ra anh muốn gào lên rằng, anh ta là tên khốn nào, dám cướp đi em? Anh ta rốt cuộc đã làm gì để em buông hết mọi kỉ niệm bên anh, nhu thuận mà dựa vào anh ta? Rốt cuộc em có từng nghĩ đến anh hay chưa?... Hàng vạn câu hỏi làm anh muốn phát điên. Nhưng cuối cùng chỉ có thể máy móc buông ra một câu như thế.
Thiên Tỉ có vẻ khá bất ngờ với câu hỏi của anh. Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc cậu và Albert yêu nhau như thế nào nhỉ. Từng kỉ niệm với Albert như hiện lên trước mắt cậu, có cả nụ cười của anh, có cả sự ngại ngùng kì lạ của một tên lõi đời lần đầu biết yêu... Không biết từ khi nào, Albert đã dần thay thế Vương Tuấn Khải trong lòng cậu. Cậu nghĩ, chuyện của cậu và Albert có thể viết thành tiểu thuyết được, nhưng lại như một đứa trẻ ích kỉ giữ lại những gì đẹp nhất trong tuổi thơ cho riêng mình mà buông ra một câu._Chỉ như mọi câu chuyện đồng thoại khác mà thôi!
Tuấn Khải khá hài lòng với câu trả lời này. Anh qua ánh mắt cậu có thể biết được câu chuyện giữa hai người họ rất đẹp, đẹp đến nỗi anh đang liều mạng khắc chế sự ghen tị của mình. Nhưng mà anh cũng hiểu, Thiên Tỉ nói như vậy vì không muốn anh bị tổn thương. Đối với tình cảm của anh hiện giờ, thế giới đồng thoại của Thiên Tỉ và Albert như một thế giới bị phong ấn, anh càng tới gần, sẽ càng thương tích đầy mình.
Hai người đã hiểu ý nhau, cũng không còn gì để nói. Cả hai người cứ lẳng lặng ngồi trong quán đến khi trời tối mịt. Bên ngoài quán cafe nhỏ, một dáng người cao lớn đứng dựa vào chiếc xe sang trọng, lịch lãm nhưng đầy vẻ bất lực, thi thoảng lại run lên từng đợt.
Bỗng, Vương Tuấn Khải đứng bật dậy, rồi bất chợt nhận ra mình thất lễ như thế nào, lại ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay của Thiên Tỉ, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Thiên Tỉ, năm xưa, nếu anh hơn một lần dũng cảm nói ra cảm nhận của mình, dũng cảm buộc em phải đón nhận anh, dũng cảm đối mặt Vương Nguyên và nói rõ mọi chuyện, có thể chúng ta sẽ không có chuyện ngày hôm nay.... _Vẻ chua xót hiện rõ trên gương mặt thanh tú của anh._ Thiên Tỉ, anh ... rất yêu em. Anh yêu em từ khi anh còn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chẳng biết tình cảm anh dành cho em là tình yêu, nhỏ đến nỗi khi em và Vương Nguyên ra sức duy trì mối quan hệ của chúng ta thì anh vẫn còn đang phân vân về tình cảm của mình, nhỏ đến nỗi anh chỉ biết sử xự theo tình cảm của mình... Bây giờ, còn cơ hội nào cho anh không?
Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt cậu như có một thêm một tầng nhu hòa, như đang nhìn chăm chú vào anh, khiến anh hồi hộp, lại như nhìn về phía xa xa, khiến anh lo lắng. Thiên Tỉ nhoẻn miệng cười, để lộ hai đồng điếu nhỏ xinh:
- Khải ca, em năm xưa đã làm sai, nay xin hãy cho phép em làm sai lần nữa. Sai hai lần sẽ thành đúng. Em lúc trước không màng đến cảm nhận của anh mà tùy tiện quyết định, lần này cũng vậy thôi! Em vốn dĩ là một con người ích kỉ như vậy. Vương Tuấn Khải, em từng yêu anh, nhưng không còn cơ hội nào cho cả hai chúng ta nữa!
Vương Tuấn Khải sững người một lát, lại không kịp để lại một câu gì mà chật vật rời khỏi quán.
Thiên Tỉ nhìn theo bóng dáng của anh, ánh mắt tối dần. Cậu bần thần nhìn vào cốc cà phê đã cạn mà không biết có người đang đến gần mình, rồi cậu rơi vào một vòng ôm ấm áp:
- Bé con, nhớ anh ta?
Thiên Tỉ bật cười, nghiêng người dựa hẳn về phía sau:
- Mùi chua quá đi!
Albert để cậu dựa vào mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu.
- Ai bảo em cười ngọt quá làm chi!
- Muốn em cười ngọt hơn với anh không?
Chưa đến một phút sau, Thiên Tỉ đã bị buộc phải có mặt trên xe của Albert. Cậu ngả người ra sau, nương theo ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài mà ngắm nhìn sườn mặt của Albert, ánh mắt mông lung.
Có vẻ như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Albert lại cười.
- Anh đẹp trai lắm phải không?_Nói xong còn bày ra động tác vuốt tóc tự mãn.
- Rất đẹp, em nhìn mê luôn!
- Đẹp hơn anh ta không?
- Không bằng!
-Hả, gì kì vậy?
- Có gì kì?
- Vậy sao yêu anh?
- Không biết!
 -Không biết?
- Không biết là không biết!
- Về nhà cho em biết tay...
-....
Thiên Tỉ cứ đáp câu được câu không. Giữa đoạn đối thoại thiếu muối đó, cậu nửa tỉnh nửa mê thầm trả lời câu hỏi của Albert.
Có lẽ là do anh trái ngược với Vương Tuấn Khải.

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017

[HY SINH] CHƯƠNG 7

[HY SINH] CHƯƠNG 7
Một đêm suy nghĩ thông suốt đủ để Thiên Tỉ quyết tâm đi gặp Tuấn Khải. Hai người hẹn gặp nhau vào buổi chiều ở một quán cà phê khá vắng khách. 
Trong quán cà phê nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh. Hai người, hai tâm trạng. Thiên Tỉ và Tuấn Khải, mỗi người gọi cho mình hai loại cà phê khác nhau, người trước an tĩnh uống cà phê, khí định thần nhàn, người sau lại không ngừng bất an, mắt thi thoảng lại lén lút liếc nhìn người kia. 
Qua hồi lâu, Tuấn Khải mới có can đảm bắt chuyện. 
- Tỉ, lâu nay vẫn sống tốt?_ Dù cố gắng để trông thật tự nhiên, nhưng Tuấn Khải trước mặt Thiên Tỉ vẫn như đứa trẻ ngày nào, dễ dàng để mọi người nhìn thấu tâm trạng mình.
- Vẫn tốt!_ Ngừng một chút, vẫn là nên nói thẳng. _ Em đã nói chuyện với Nguyên Nhi về chuyện của anh và anh ấy...
-Em  nghe anh nói, anh và cậu ta không hề có gì! 10 năm trước là thế, bây giờ cũng là như vậy!
Dừng lại một chút, Tuấn Khải lại khẽ nói:
-Anh thậm chí còn thấy hận cậu ấy.... Anh không biết làm sao mới tốt....
Thiên Tỉ bên kia tim khẽ nhói. Thiên Tỉ đến bây giờ vẫn không ngừng tự hỏi bản thân, có thể nào cậu đã làm sai rồi không? Cậu bỏ lại anh, không dám đối diện với thực tại, tự xem mình là người bị hại trong mối quan hệ giữa ba người. Anh không trách cậu, còn chờ đợi mất 10 năm, vậy mà đến khi cậu trở về, lại ôm ấp yêu thương người đàn ông khác trước mặt anh. Thiên Tỉ nghĩ đến đây lại khẽ cười nhạo, mày thật đủ vô sỉ.
- Khải ca, để em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé! Đừng nói gì cả, thử lắng nghe câu chuyện của em, từ từ bình tĩnh suy nghĩ lại, được không?
Vương Tuấn Khải đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như chứa sự thắc mắc, lại như sắc bén mà muốn nhìn thấu trong mắt cậu, rốt cuộc là che dấu tâm tình gì. Có thể nào quay lại như lúc trước, chứa đựng tình yêu dành cho anh hay không?
Thiên Tỉ để mặc cho anh điều tra cảm xúc của cậu, bắt đầu chậm rãi kể.
- Khải ca, em không biết mình yêu anh từ lúc nào. Nhưng lần đầu tiên em phát hiện ra điều đó, là vào năm lớp 6. Anh không hiểu đâu, cũng đừng cho đấy là tình cảm của con nít, đến bây giờ thì tình cảm ấy vẫn là thật lòng... Cái ngày mà em phát hiện ra tình cảm của mình, em đã cuống cuồng lao đến thư viện, tìm mọi sách vở về đồng tính luyến ái, rồi lại liều mạng đọc, chỉ hi vọng tìm thấy một điều gì đó không thích hợp với mình trong sách... để có thể phủ nhận tình cảm đó. Nhưng mà đọc hàng chục quyển sách, tất cả đều đúng....
Con ngươi Vương Tuấn Khải khẽ co rút. Anh cười khổ. Anh làm sao có thể cho đó là tình cảm của con nít đây? Bởi vì... anh còn biết mình yêu cậu sớm hơn thế, cũng đã từng trải qua những chuyện như thế. Trong thế giới của một đứa nhỏ, những mối quan hệ của đồng tính luyến ái là một trái cấm. Mọi người xung quanh nó không ngừng ra vẻ bài xích  trái cấm đó, khiến nó xem thứ đó như một loại chất độc, sợ hãi và lảng tránh. Vậy mà không biết từ bao giờ, Vương Tuấn Khải anh đã không kìm chế được mà nếm thử nó...
- Có lẽ anh hiểu được cảm xúc đó nhỉ? Cái loại cảm giác như mình khác biệt với mọi người, cảm giác mình là một dị nhân ấy? Em đã trải qua thời gian khủng hoảng ấy.... Em cố gắng trốn tránh anh, trốn tránh tình cảm của chính mình... Nhưng thời gian khó khăn ấy trôi qua cũng nhanh, vì em không còn cách nào hơn là phải thích nghi với nó. Em  dần trưởng thành hơn, rồi nhận ra tình cảm của mình cũng không khác gì tình cảm của những người khác, chỉ là giới tính người ấy của em là nam... Sau đó em hiểu được, tình cảm của mình phải do chính mình giành lấy, vậy nên em tự thôi miên rằng anh cũng thích em, cố gắng thân mật hơn với anh...
- Đó là sự thật, anh ... anh vẫn luôn rất thích em..._Giọng Vương Tuấn Khải nhỏ dần. Giá như anh cũng có sự dũng cảm như của Thiên Tỉ, dũng cảm một lần nói ra tình cảm của mình, hai người họ có thể tốt đẹp hơn được không?
- Em biết... Nhưng tất cả chỉ là khởi đầu.... Sau đó, em phát hiện Nguyên nhi cũng thích anh như em...
Ngừng lại một chút, như để bản thân quay trở lại quá khứ đau thương đó, Thiên Tỉ tiếp tục câu chuyện thương tâm của mình:
- Anh không biết đâu, Vương Nguyên thật lòng thích anh. Và cách yêu thích đến tuyệt vọng của anh ấy khiến em sự hãi. Anh ấy thu thập tất cả những gì anh đã bỏ đi, và xem chúng như báu vật. Anh ấy thù địch tất cả những ai có tình ý với anh. Cũng có lúc, phải ôm vật có mùi của anh mới ngủ được. Hoặc chỉ đơn giản, anh và một cô gái xa lạ tình cờ nói đôi ba câu cũng làm anh ấy phát điên lên... Em biết vậy, nhưng em vẫn có sự ích kỷ của mình, em lựa chọn làm ngơ những việc này. Em lúc ấy không biết phải làm sao, một bên là Nguyên nhi, một bên là anh. Tình cảm của em đối với hai người, trong thế giới của em, là tuyệt đối. Hai người nắm giữ trái tim em, trong lòng em, vị trí của anh và Nguyên nhi là như nhau. Em một mặt muốn chúc phúc cho hai người, mặt khác lại muốn anh chỉ là của riêng em. Em không chọn lựa được, mà có lẽ, em cũng không có quyền lựa chọn.
- Việc yêu thích anh đối với Nguyên nhi là một sự đả kích rất lớn, cũng như đối với em và anh. Anh ấy đã rất sợ, sợ thứ tình cảm quái dị kia, sợ nó gây điều gì cho anh và em. Anh ấy tìm mọi cách để kìm nén tình cảm ấy, để nó không gây ra tổn thương với chúng ta, cũng là với anh ấy. Nhưng anh ấy làm tất cả mọi thứ một mình. Nếu anh ấy chịu chia sẻ với chúng ta, mọi chuyện có lẽ sẽ khác... Anh ấy nhìn bề ngoài như một con thỏ nhỏ, hơi tí lại khóc, nhưng trong nội tâm lại mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn cả anh và em. Nhưng dần dần, sự kiên trì của Nguyên nhi cạn kiệt, anh ấy không kiểm soát được bản thân mình nữa. Anh ấy bắt buộc phải tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí... Em cũng là vô tình biết được, anh ấy mắc chứng trầm cảm, còn là dạng khá nặng...
Cổ họng hai người như nghẹn ứ lại, cũng đồng thời hồi tưởng lại quá khứ bên cạnh Vương Nguyên. Cậu bé với chất giọng bạc hà, thần thái rạng rỡ như ánh mặt trời, như một thiên thần nhỏ mà ông trời gửi đến cho bọn họ. Bọn họ dành tất cả tình yêu thương cho Vương Nguyên, rất lâu sau mới nhận ra được, người trông có vẻ không hề có bí mật, vô ưu vô lo, lại chính là người chất chứa nhiều tâm sự nhất. Bọn họ tự nhận là mình yêu thương Vương Nguyên, lại không hề hay biết những tổn thương mà cậu ấy nhận được để bảo vệ mối quan hệ tưởng như tốt đẹp giữa ba người.
Không gian thoáng yên lặng. Mất một lúc lâu sau thì Thiên Tỉ mới như bừng tỉnh, tiếp tục câu chuyện.
- Em tránh xa anh, tự mình làm tất cả những việc có thể làm để bảo vệ hai người. Em tránh xa anh, nhận lấy đòn roi của Nguyên nhi để cảnh tỉnh mình tránh xa khỏi mê luyến. Nhưng mà em nhận ra, em không làm được.... Em không thể ngừng yêu anh, em không thể ngừng oán giận Nguyên nhi, em không thể làm gì để bảo vệ cả ba chúng ta tránh khỏi thương tổn.... Vậy nên, em lựa chọn rời khỏi đây.
Tim Vương Tuấn Khải đập dồn dập, anh cảm thấy khó thở. Anh muốn đưa tay lên đè nén lại trái tim mình, lại phát hiện bản thân như bị bóng đè, chỉ có thể ngây ngốc ngồi đó. Trong thâm tâm anh không ngừng gào thét, mau dừng lại, nếu cứ tiếp tục đập loạn, mày sẽ bị thương.... Nhưng không hề có tác dụng, tim anh vẫn cứ thổn thức, và anh vẫn phải tiếp tục nghe câu chuyện của Thiên Tỉ mà không thể phản kháng.
- Nhưng mà Khải ca, em sai rồi! Em thật sự quá sai rồi! Em những tưởng rằng mình đã vô cùng trưởng thành, đã có thể giải quyết những rắc rối của chúng ta bằng cách đó. Nhưng mà.... em quên rằng, em không phải là trung tâm trong mối quan hệ của chúng ta,.... em không tạo ra nó, cũng không thể kết thúc nó... càng không thể giải quyết những mâu thuẫn chỉ bằng một mình em...
- Em quên rằng, quyền chọn lựa không phải của riêng em, mà là của cả ba chúng ta. Những chuyện đã xảy ra đó, chúng ta chưa hề một lần đối mặt để cùng nhau giải quyết, mà chỉ tận lực trốn tránh nó...
- Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, anh và Vương Nguyên vẫn đang chờ em, chúng ta vẫn có thể cùng nhau đối mặt để giải quyết mọi chuyện..._Vương Tuấn Khải kích động giải thích. Anh sợ rằng, nếu anh kết thúc cuộc trò chuyện này đơn giản như vậy, anh sẽ mất Thiên Tỉ, anh sẽ mất Thiên Tỉ... anh sẽ bại dưới tay người đàn ông kia mà không có lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng...
- Khải ca, bây giờ đã là quá muộn._Thiên Tỉ bình tĩnh nhìn nét mặt kích động bi thương của Vương Tuấn Khải, cố gắng mà nói ra hết những điều muốn nói._ Chúng ta, không thể nào chọn lựa người trong cuộc được. Em hiểu anh muốn nói gì, nhưng anh chưa nghĩ tới hậu quả sao? Nếu anh chọn em, Nguyên nhi sẽ ra sao? Cứ cho rằng anh ấy miễn cưỡng chấp nhận, nhưng chúng ta có thể quay trở lại như trước sao? Chúng ta, không kể tới sự khó chịu khi đối mặt nhau, hơn hết đó sự tội lỗi, là mặc cảm khi nghĩ về nhau. Chúng ta có thể sẽ mất đi anh ấy... Em biết, tình cảm mười mấy năm của chúng ta không thể bỏ trong ngày một ngày hai, nhưng em tin rằng, trên thế giới rộng lớn này, sẽ có người thích hợp thích hợp với anh hơn cả em.
- Em đã nói hết những gì mình muốn nói. Bây giờ, em muốn làm việc mà trước kia em không làm được: trao quyền quyết định cho anh. Suy nghĩ thật kĩ và cho em câu trả lời.
Bầu không khí như ngưng đọng lại. Hai người chìm vào hai dòng suy nghĩ khác nhau...
Vương Tuấn Khải nghĩ đến mười năm qua. Mười năm, đối với người khác có thể chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với anh lại dài vô tận. Thời khắc anh nhìn thấy được Thiên Tỉ trong phòng khách, cứ như hai người đã cách xa cả một đời vậy. Em ấy quay về, anh mừng muốn phát điên, hàng vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu. Anh muốn ôm em ấy vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn, muốn dày vò em ấy, muốn lớn tiếng hỏi em đã suy nghĩ gì mà bỏ lại nơi này như thế... Nhưng mà nhìn vào ánh mắt ấy, một việc anh cũng không làm được.... Bởi vì trong mắt Thiên Tỉ không còn anh! Trong mắt em ấy không còn tình cảm dồn nén dành cho anh, cũng không có sự quật cường khi đối mặt với tình cảm của mình. Anh chỉ thấy trong đôi mắt màu trà ấy một sự nhu hòa, một sự dịu dàng mà anh chờ đợi từ lâu.... chỉ tiếc sự nhu hòa ấy, sự dịu dàng ấy lại dành cho một người khác! Em ấy vĩnh viễn không biết được anh đã đau khổ như thế nào khi biết được điều đó, cũng không biết được anh dùng tình cảm gì để chờ đợi em ấy ngần ấy năm!
Vương Tuấn Khải lại nhớ về lúc bé. Anh khi ấy xem Thiên Tỉ như bảo bối của mình, yêu thích không nỡ buông tay, dành tất cả của mình để yêu thương em ấy. Yêu em ấy từ ánh mắt trong veo, yêu em ấy từ nụ cười tươi pha chút ngượng ngùng, yêu em ấy từ sự cô độc mà em vô tình thể hiện ra, yêu em ấy cũng từ sự đáng yêu ít ai để ý... Yêu em ấy từ những thứ đơn giản như vậy, nhưng lại khắc sâu trong tim anh. Vương Tuấn Khải ngẩng mặt lên, mới phát hiện Thiên Tỉ vẫn đang nhìn anh, băt gặp ánh mắt của anh vẫn ung dung mỉm cười. Phút giây ấy, anh chợt hiểu, địa vị của anh trong lòng Thiên Tỉ đã không còn như xưa...
Vương Tuấn Khải nhìn con người trước mắt. Thiên Tỉ đã trưởng thành rồi, không còn những thứ có thể hấp dẫn anh như trước nữa. Ánh mắt đã sâu hơn, nụ cười thành thục nhưng không chút giả dối, hai từ 'đáng yêu' đặt lên người thanh niên này cũng không còn phù hợp, ấy vậy mà tim anh vẫn đập rộn ràng một cách chết tiệt!
Vương Tuấn Khải rủa thầm, không cam lòng mà di chuyển ánh mắt.
Thực ra Vương Tuấn Khải đã lầm rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ không hề nhìn anh. Cậu lơ đãng đưa ánh mắt ra phía cửa kính của quán, lại bắt gặp một dáng người cao lớn phía bên kia đường. Người ấy dựa vào bên xe, trên tay cầm điếu thuốc đang hút dở, dáng vẻ như người mẫu khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Nét mặt người ấy cậu không thấy được, vì người ấy cứ một mực cúi đầu xuống. Nét mặt của cậu, người ấy cũng không thấy được. Nếu anh ta chịu ngẩng đầu lên, sẽ thấy,trong mắt cậu, là một mảng nhu hòa đến động lòng người.

[HY SINH] CHƯƠNG 6

 [HY SINH] CHƯƠNG 6
- Vào đi!
Vương Nguyên đẩy nhẹ cửa phòng, bước vào bên trong. Trong phòng, Thiên Tỉ  tay đang ôm một cái máy tính, nằm gối đầu lên đùi Albert, chơi rất vui vẻ. Albert thì đang đọc sách. Khung cảnh đẹp như vậy, giống hệt như bao tưởng tượng của Vương Nguyên về tương lai của y và Tuấn Khải. Trong lòng lại bất chợt nhói lên...
 Thiên Tỉ thấy im ắng như vậy, liền thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên thì thấy Vương Nguyên đứng ngốc ở cửa, chắm chú  nhìn cậu và Albert. Thiên Tỉ ngay lập tức hiểu ra, lúng túng ho nhẹ. Albert bên cạnh quay sang, rất nhanh liền hiểu, khẽ vuốt mái tóc rối xù của cậu rồi bước ra khỏi phòng. Thiên Tỉ lúc này mới hướng Vương Nguyên cười nhẹ:
 - Nguyên Nhi, đứng ngốc ở đó làm gì? Đến đây đi!
 Vương Nguyên theo lời Thiên Tỉ, ngây ngốc tiếp tục đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống. Ngồi xuống rồi lại chầm chậm đưa tầm mắt quan sát thật kĩ Thiên Tỉ. Không thể phủ nhận , y thật sự rất nhớ Thiên Tỉ... Thiên Tỉ phía bên kia cũng như y, thật tỉ mỉ quan sát Vương Nguyên. Anh hai đã thay đổi thật nhiều... Hai người cứ tiếp tục trầm lặng như thế, người ngắm ta, ta ngắm ngươi một hồi, vẫn là Thiên Tỉ mở lời trước:
- Nguyên Nhi, mấy năm qua vẫn sống tốt chứ?
- A!_ Vương Nguyên đang ngơ ngẩn lập tức lấy lại tinh thần_ Vẫn,  vẫn tốt! Em thì sao?
- Em ổn!_ Cậu cười nhẹ._ Anh với Vương Tuấn Khải thế nào rồi?
Vương Nguyên thoáng giật mình, bình tĩnh lại thì lại cười nhẹ. Thiên Thiên vẫn dùng cách ăn nói trực tiếp như ngày nào. Nhưng em ấy thay đổi rồi. Nhắc đến Vương Tuấn Khải vẫn bình tâm như vậy, ánh mắt không chút nào dao động. Không giống như trước kia, chỉ cần là chuyện của Tuấn Khải, em ấy sẽ ngay lập tức mất bình tĩnh, dù giấu cũng không qua được mắt người khác...
- Thiên Thiên, em đã thay đổi rất nhiều rồi! Nói đến Tuấn Khải cũng không còn vẻ chấp nhất như trước. Em đã như vậy, còn có thể nói anh vẫn như xưa sao?
Thiên Tỉ không nói gì. Thực ra trong lòng cậu cũng không hẳn dễ chịu gì. Tuấn Khải đối với cậu là mối tình đầu. Đối với bất kì ai, mối tình đầu dù đẹp hay không, cũng là dấu ấn không thể phai mờ. Cậu không ngoại lệ.
 - Tuấn Khải... là thanh xuân của em. Em đã vì anh ấy mà mê luyến hơn 3 năm, sau lại vì hạnh phúc mà mình ảo tưởng thay anh ấy mà rời khỏi quê hương 10 năm. Tình cảm sâu nặng bao nhiêu, em tự bản thân cũng hiểu._Tuổi mười sáu đẹp nhất đời người cũng lưu giữ từng hình ảnh của anh ấy. Tâm tư thiếu niên ngây ngô, vô tư lự cũng vì anh mà nếm trải nỗi chua xót đầu đời. _ Chỉ là, cứ chấp niệm mãi như thế, em dù kiên trì đến đâu cũng sẽ mệt mỏi. Chẳng thà buông bỏ, vì tất cả chúng ta giữ lại kỉ niệm đẹp nhất. Còn nếu cứ cố níu kéo nó, biết đâu chừng ngay cả tình cảm anh em, bằng hữu cũng không còn.
 - Em cũng nói vậy đấy thôi. Anh cũng đã nghĩ kĩ rồi. Bao nhiêu năm qua, anh ôm tình cảm sâu nặng với Tuấn Khải trong lòng, xem anh ấy như lẽ sống của mình, vì anh ấy đánh đổi biết bao điều quan trọng trong cuộc đời mình. Tình bạn, tình anh em với em, tất cả anh đều xem nhẹ, chỉ vì muốn lấy lòng anh ấy. Vì anh ấy ngày đêm suy nghĩ, vì anh ấy mà tâm hồn đầy rẫy những bất an, thù địch, ghen tị, trong khi ở lứa tuổi đó, anh nên kết bạn, vui chơi, có một tình yêu đẹp và hạnh phúc với một cô gái. Vậy mà đổi lại anh được gì? Ngay cả ánh mắt thiện cảm anh ấy cũng luyến tiếc cho anh, trong tim cũng chỉ là hình ảnh của em! _ Vương Nguyên đau khổ nói, hơi nước lượn lờ trong vành mắt. Chết tiệt, lại muốn khóc, rốt cuộc y phải khóc bao nhiêu lần nữa vì hắn đây?
- Nguyên Nhi, anh đã muốn buông bỏ rồi sao?
- Bỏ đi! Bỏ hết đi! Cả hai anh em mình cũng bỏ hắn ta, xem hắn ta đâu khổ đến chết luôn đi! _ Vương Nguyên cố ra vẻ mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt tràn ra như đê vỡ. Đau quá! Những tưởng trái tim qua mười mấy năm cũng chai lì đôi chút, vậy mà chỉ vì một câu buông bỏ, lại đau nhức không cùng như lần đầu rung động vì ai kia.
- Phải rồi, bỏ đi, bỏ đi..._ Bỏ hết đi, đã tới lúc rồi, kết thúc thôi!
Kết thúc thôi, cái vòng luẩn quẩn này, kết thúc thôi! Chấp niệm gì đó, ái tình gì đó, đã đến lúc nên từ bỏ rồi!
Đôi khi trong vòng tuần hoàn yêu mến hận thù, từ bỏ lại là sự lựa chọn tốt nhất.
Ba người bọn họ cũng chỉ là những kẻ si tình  ngốc nghếch, hãy để cho bọn họ được giải thoát đi.
Đi tìm một tình yêu mới, bắt đầu một cuộc đời mới. Con người chúng ta chung qui cũng không thể chỉ sống cho bản thân, cũng không thể chỉ sống vì người  khác. Suy cho cùng, con người cũng chỉ là một loài động vật cô đơn, kháo khát tình yêu thuộc về mình cũng chả có gì sai trái!
Phải, không ai sai hết. Cậu không sai, Vương Nguyên không sai, Vương Tuấn Khải cũng không sai? Nói vậy đúng không?
Đừng đổ lỗi hết cho tình yêu! Nếu ngay từ đầu họ không gặp nhau, ngay từ đầu không mê luyến nhau, ngay từ đầu không trao trái tim mình cho nhầm người, mọi chuyện đã không đến nước này. Họ sẽ vẫn là anh em tốt của nhau. Họ sẽ cưới vợ, sinh con, sống một cuộc đời bình lặng như bao chàng trai khác. Rồi vợ con  của họ cũng sẽ như vậy, cũng  sẽ là những người bạn tốt nhất của nhau. 
Chỉ tiếc rằng, nếu ngay từ đầu họ đã lý trí như vậy, tình cảm này đã chẳng gọi là tình yêu...
Tối hôm đó, cậu nói hết tâm tư mình cho Albert, rồi òa khóc thật to trong lòng anh. Anh vẫn không nói gì, chỉ cười nhẹ, nhịp nhàng vỗ lưng cậu. Đêm đó, cậu như con thú nhỏ chui vào lòng anh, khóc mệt rồi thiếp đi. Trước khi chìm hẳn vào mộng đẹp, cậu nghe được tiếng Albert thì thầm: "Anh hiểu mà!". Tâm hồn bỗng chốc được đong đầy yêu thương...
Đối với một người đã buông bỏ một tình yêu khắc cốt ghi tâm như  cậu, có lẽ chỉ cần một câu như vậy, đã cảm thấy nhân sinh thật đủ đầy. Tình yêu nồng nhiệt thưở thiếu thời, cậu không đủ sức theo đuổi. Chỉ còn lại trước mắt hiện thực theo năm tháng: Albert mới là cuộc đời cậu. Một câu đảm bảo, một câu "Anh hiểu" đã đủ cho họ bên nhau cả đời! Thế giới hơn 7 tỉ người, gặp nhau, hiểu nhau, làm tri kỉ của nhau, kì tích như vậy bao năm mới gặp một lần?
 Đêm trăng đẹp như vậy, họ không ngắm được. Cuộc đời họ sang trang mới, họ chìm vào những suy nghĩ của chính mình. Có lẽ lúc nào đó, trăng cũng đẹp như đêm nay, họ đã có được hạnh phúc mà bản thân mong muốn...

[HY SINH] CHƯƠNG 5

[HY SINH] CHƯƠNG 5
Khi Thiên Tỉ thức dậy đã là xế chiều. Chống tay ngồi dậy, cậu đưa mắt quanh phòng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của Albert, nhưng chẳng thấy ai. Vừa lúc đó, Tiểu Nhã bước vào, đưa ánh mắt ái ngại nhìn cậu:
                     - Thiên Thiên, em đã dậy rồi sao? Có muốn ăn gì không?
                     - Không ạ! Albert đâu rồi chị?
                     - Anh ta... đang ở trong phòng khách.
                     - Vậy ạ? Em đi tìm anh ấy._ Nói rồi nhanh chóng thay vào bộ quần áo đơn giản, phóng thẳng xuống lầu tìm Albert mà không để tâm đến thái độ kì lạ của Tiểu Nhã.
                     Tiểu Nhã vẫn đứng ngốc ở cửa phòng nhìn theo bóng dáng của Dịch Dương Thiên Tỉ khuất dần. Trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho cậu...
_____________
                     Khi Thiên Tỉ bước xuống phòng khách thì bắt gặp Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sofa phòng khách, đối diện với Albert. Vương Nguyên bên cạnh hắn cứ nhấp nhổm không yên. Thiên Tỉ giật mình. Cậu tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lí gặp lại hắn ta nhưng không ngờ lại nhanh như thế. Ưm, vẫn là có chút không được tự nhiên đi... Tuấn Khải cũng đã khác xưa rất nhiều. Lúc còn niên thiếu thì có nét ngây thơ, nhưng giờ đã thành thục, ổn trọng hơn. Đại khái là ngồi bàn viết nhiều đi, da có chút trắng. Bất ngờ gặp lại như vầy, Tuấn Khải không biết  sẽ phản ứng ra sao. Nghĩ rồi có chút buồn cười... Nhưng không để cậu thất thần lâu, Vương Nguyên bên kia đã hét lên:
                    - Á, Khải!
                    Thiên Tỉ giật mình, nhìn lại một màn trước mặt: Vương Tuấn Khải vốn nho nhã lại đang như con mãnh thú, hùng hổ đến xách cổ áo Albert lên. Cậu hoảng hốt chạy xuống. Albert chưa kịp đẩy Tuấn Khải đã thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy đến trước mặt anh, đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra sau. Tuấn Khải bất ngờ bị đẩy mạnh, loạng choạng lùi ra sau, Vương Nguyên ở phía sau vội đưa tay ra đỡ. Lúc nhìn rõ bóng dáng kia là ai, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy như muốn phát điên lên. Là em ấy... là người mà hàng đêm vẫn luôn dày vò tâm trí  anh, vốn đã dần quen với cuộc sống không có cậu ở đây, giờ Thiên Tỉ đột ngột xuất hiện trước mắt, Tuấn Khải bỗng có chút vô thố. Tuấn Khải sững sờ như thế một lúc lâu, khi tỉnh táo thì nhanh chóng chạy lại, tay run rẩy đưa lên muốn sờ lấy gương mặt thanh tú kia, muốn ôm lấy cậu vào lòng, muốn tìm mọi cách xác định sự tồn tại của cậu trước mắt mình. Thế nhưng băt gặp ánh mắt trong trẻo của người kia, cảm giác xa lạ ập tới bất ngờ làm cánh tay hắn khựng lại giữa không trung. Bao cảm xúc dâng lên trong lòng, hỗn độn đến nỗi hắn không thể nào miều tả chính xác được, mãi một lúc lâu sau mới có thanh âm khô khốc vang lên:
                     - Em về rồi.... Tỉ!
                     Đáng tiếc cho hắn, phía bên kia Thiên Tỉ không hề quan tâm đến hắn. Ánh mắt cậu từ khi bước xuống chỉ dừng lại ở Albert. Thanh âm bất lực của Tuấn Khải yếu ớt vang lên rồi lặng hẳn trong phòng khách rộng lớn. Vương Tuấn Khải chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Tỉ như cô vợ nhỏ líu ríu không ngừng bên cạnh Albert, còn anh ta đứng đó nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
                     - Albert, anh có làm sao không?
                    - Khôn...
                    - Đau lắm không anh?
                    - Anh không bị đán...
                    Vương Tuấn Khải không thể chịu nổi, hắn bước hai bước dài đến bên cạnh Thiên Tỉ, bắt lấy cánh tay cậu đang muốn chỉnh lại cổ áo cho Albert, giọng đầy kích động
                  - Thiên Tỉ, em thực sự đã về rồi sao? Em về khi nào? Em mấy năm qua ...
                    Vương Tuấn Khải chưa kịp nói hết câu, Thiên Tỉ đã dùng chất giọng mềm mại mà dứt khoát ngăn lại:
                   - Khải ca đừng nóng vội. Buông tay em ra trước được không, có gì từ từ nói. Em muốn sửa lại cổ áo cho Albert!
                   Thiên Tỉ lúc nói câu này, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Tuấn Khải có chút không phản ứng kịp. Cậu như quay lại lúc nhỏ, sẽ vô thức mà bày ra bộ dáng chọc người thương này, cũng sẽ vô thức mà làm nũng, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Khải ca" như vậy. Tất cả những điều này anh đã chờ đợi bao nhiều năm nay, nhưng lúc này trong lòng anh không phải là cảm giác vui mừng hay hạnh phúc, mà là cảm giác đau đớn như bị đánh một cái tát.
                   Thiên Tỉ vẫn như không nhìn thấy mà tiếp tục đưa tay vuốt ve lại cổ áo cho Albert. Biết chào hỏi như vậy với Vương Tuấn Khải thật không nên, thế nhưng cậu không muốn Albert cứ tiếp tục bất an về mình như thế nữa. Albert không đáng bị như thế! Thiên Tỉ cứ tiếp tục vân vê cổ áo Albert như thế, trực tiếp bỏ qua biểu tình của Vương Tuấn Khải, người kia đang đứng nhìn cậu như thế bỗng như chợt giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, một mạch lao thẳng ra ngoài cổng. Vương Nguyên phía sau cũng giật mình đuổi theo. Albert chờ hai người kia ra ngoài liền nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn trên cổ áo anh của Thiên Tỉ, nhẹ nhàng tháo xuống:
                  - Tỉ, không cần miễn cưỡng bản thân!
                 Ánh mắt Thiên Tỉ chợt xao động, rồi lại từ từ bình thản trở lại. Cậu thở dài:
                 -  Em xin lỗi!
                - Sao lại xin lỗi chứ? Anh hiểu mà, không sao đâu.
                Thiên Tỉ ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt Albert ôn nhu nhìn cậu, tâm Thiên Tỉ chợt  rung động, mọi ưu phiền đều tan biến nhanh chóng. Cảm xúc rối rắm khi vừa gặp Tuấn Khải đã bị cậu quẳng ra sau đầu. Thiên Tỉ lại tiếp tục ngẩn ngơ như thế một lúc. Đến khi Albert bật cười mới ngại ngùng thu lại ánh nhìn của mình.
                - Đúng rồi, sao đang yên đang lành anh ta lại xốc anh lên thế?
               - Đừng quan tâm, không có gì đâu. Ai da, em quan tâm đến anh ta thế, anh đang ghen, thiệt đó! Ghen rất trầm trọng luôn, lo mà tìm cách dỗ anh đi nha!
              -......_ Thiên Tỉ đang cố gắng nhịn cười.
               - Sao thế? Em để Vương Tuấn Khải ảnh hưởng lớn đến tâm tình của mình như vậy, anh sẽ ghen đó!
              Thiên Tỉ phì cười. Người nào đó đã lớn đến thế nhưng tâm hồn vẫn cứ như gà con vậy. Thiên Tỉ nhẹ nhàng choàng tay qua eo Albert, giọng lười biếng như mèo con:
              - Al, em đói. Bế em đi ăn cơm!
              Câu nói vừa thốt ra đã thành công chọc cười Albert:
             - Cậu hai của tôi ơi, bế cậu như thế này được chưa?_ Vừa nói vừa vươn móng vuốt chộp lấy mèo con đang làm nũng kia.
             - Á, thả em xuống. Người ta đùa thôi mà. Al hư, mau thả xuống a!
            - Anh cũng chỉ hư với em a!
            - Bớt giỡn, mau thả xuống...
           Một màn ân ái như vậy thu hết vào tầm mắt Vương Nguyên. Y đứng đó, lòng ân ẩn đau. Cứ tưởng mình đã quen với loại đau đớn này, hóa ra 10 năm qua trái tim vẫn chưa thích ứng được... Được một lúc, vẫn là làm việc mình quen thuộc nhất, chậm rãi cất giấu đau đớn vào trong lòng, nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, bước vào phòng bếp.
______________
                     Ăn cơm xong, Vương Nguyên không biết làm gì, liền đi tìm Thiên Tỉ. Thiên Tỉ tốt xấu gì cũng là em trai máu mủ ruột rà của y, giận cách mấy cũng không bỏ được, huống hồ thằng bé còn vì y mà rời xa quê hương của mình những 10 năm. Trong lòng Vương Nguyên chưa bao giờ ngưng áy náy với Thiên Tỉ. Gõ nhẹ cửa phòng, chỉ thấy trong phòng truyền ra thanh âm trầm thấp:
                    - Vào đi!

[HY SINH] CHƯƠNG 4

[HY SINH] CHƯƠNG 4
- Aaaaaaaa.......!!!
Sự yên tĩnh trong khu biệt thự sang trọng bỗng chốc bị phá vỡ. Tiểu Nhã đang ở dưới lầu lập tức chạy lên tầng 3 của biệt thự. Cô hốt hoảng đẩy cửa chạy vào, đập vào mắt là Vương Nguyên đang quỳ dưới đất, hai tay ôm lấy đầu không ngừng la hét, trước mặt là chiếc điện thoại bị đập nát. Tiểu Nhã ôm lấy Vương Nguyên, giọng nói không che giấu sự mệt mỏi:
- Nguyên Nhi, lại sao nữa vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Nguyên la hét thêm một lúc, đến khi đã mệt lả, mới bắt đầu rúc vào lòng Tiểu Nhã nghẹn ngào. Giọng nói trong trẻo ngày trước không biết từ lúc nào đã khản đặc:
- Chị ơi, Tiểu Thiên ... về rồi... đã về rồi...
- Về rồi sao? Em ấy về rồi?_ Tiểu Nhã có chút ngạc nhiên, lại chợt nhớ, ra là đã đến "ngày ấy".
- Em phải làm sao đây chị? Đã 10 năm... 10 năm em chờ đợi... vẫn không đủ sao chị?....
- Tại sao lại là Tiểu Thiên? ... Không phải em ấy thì không được sao?....
- Chị nói cho em biết đi? Em phải làm gì mới đúng đây? ... Ai đó nói cho em biết đi mà?...
-....
Trước những câu hỏi đã quá quen thuộc của Vương Nguyên, Tiểu Nhã vẫn làm thinh. Bởi lẽ, suốt hơn 10 năm nay, thậm chí cả trước đó, cô vẫn không biết phải trả lời như thế nào. Cả ba đều là những người cô yêu thương nhất, cả ba cô đều không muốn ai bị tổn thương... Nhưng việc gì cũng phải có lúc kết thúc. Việc này đã diễn ra hơn 10 năm nay, cũng đã đến lúc phải đi đến kết cục. Tiểu Nhã hơn ai hết hiểu rất rõ, những tình cảm này càng kéo dài, càng gây thương tổn cho cả ba. Dịch Dương Thiên Tỉ trở về, kết cục của mọi chuyện sẽ như thế nào?
________________
Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào căn biệt thự đã từng là tổ ấm của cậu. Cảnh vật không hề khác xưa, chỉ có con người đã thay đổi. Thiên Tỉ một thân âu phục xám bạc cao ngất, an tĩnh đứng trước cửa nhà làm Tiểu Nhã giật mình khi ra đón cậu. Bình tâm lại, cô mới nhận ra mình đang khóc. Đứa trẻ cô xem như đứa con ngoan, như đứa em trai sau bao năm xa cách lại trở về, lại cất tiếng gọi "chị Tiểu Nhã",...
- Chị Tiểu Nhã, chị sao lại khóc? Không vui khi thấy em về sao?_Giọng nói trầm thấp như xưa nhưng lại tăng thêm vài phần từ tính, xen vào đó chút trêu đùa làm Tiểu Nhã bật cười, lau vội đi nước mắt nơi khóe mi.
- Mừng em trở về, Thiên Thiên! Mau vào nhà!
- Khoan đã, còn một người bạn của em nữa!_ Thiên Tỉ né người qua một bên, để Tiểu Nhã người đàn ông đi theo cậu. Đó là một người đàn ông nam tính và trông có vẻ rất lạnh lùng, quanh người tỏa ra khí chất bức người. Anh ta lịch sự chào hỏi Tiểu Nhã rồi tự nhiên đỡ lấy hành lí, theo Thiên Tỉ vào nhà.
______________
Thiên Tỉ mở cửa bước vào phòng, bên trong vô cùng yên tĩnh. Một mỹ nam xanh xao nằm trên giường, thở từng hơi nặng nhọc. Thiên Tỉ cùng người đàn ông kia vừa bước đến bên cạnh , mỹ nam đã giật mình tỉnh giấc, có thể thấy giấc ngủ không tốt. Mỹ nam mở to mắt nhìn hai người bên cạnh mình, nghiêng đầu ngây ngốc một lúc lâu. Thấy anh mình không nhận ra, Thiên Tỉ nở nụ cười bất đắc dĩ, yêu thương vuốt ve mái đầu rối xù của mỹ nam:
- Nguyên Nhi, em đã về! Anh còn nhận ra em không?
Vương Nguyên không biết vì sao khi nhìn thấy người mình vừa thương vừa hận kia đã lập tức òa lên khóc, cả thân hình nhỏ nhắn chui rúc vào trong người Thiên Tỉ. Thiên Tỉ vẫn để yên cho Vương Nguyên mặc sức bôi trét nước mắt, nước mũi của mình lên áo vest của cậu, hai tay ôm chặt lấy Vương Nguyên, vuốt ve như đang âu yếm một vật nhỏ:
- Ủy khuất cho anh rồi!
______________
Trải qua một lúc lâu, Vương Nguyên mới bình tâm lại, nhưng vẫn không đủ sức rời khỏi lồng ngực Thiên Tỉ, ngây ngốc đánh giá cậu em đã lâu không gặp. Thiên Thiên đã thay đổi rất nhiều, rất soái! Căn phòng khá tối, chỉ có một ít ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua tấm rèm dày, phủ qua vai Thiên Tỉ. Đôi mắt màu trà trong veo dưới nắng, mái tóc mềm mượt, thi thoảng che khuất biểu tình ôn nhu trên gương mặt cậu. Vóc dáng đã cao hơn, áo vest may thủ công ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ, cân đối của cậu. Thật đẹp! Vương Nguyên lại nhớ đến đã có người trong lúc vô thức đã nói cho cậu biết, rằng Thiên Tỉ là phong cảnh đẹp nhất trong lòng anh ta... Nhớ đến đó, nước mắt lại thi nhau rơi.
Thiên Tỉ ngạc nhiên, song chợt hiểu ra gì đó, một tay nâng mặt Vương Nguyên, tay kia nhàn rỗi đùa nghịch mấy sợi tóc mái lòa xòa:
- Nguyên Nhi, để em giới thiệu với anh một người nhé!
Nói rồi, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh người đàn ông lạ mặt kia, ôn nhuận dựa vào cánh tay rắn chắc của hắn, môi nở nụ cười hạnh phúc:
- Nguyên Nhi, đây là người yêu em, Albert!
Lỗ tai Vương Nguyên đột nhiên lùng bùng. Y cố gắng nhìn thật kĩ, xem xem giữa hai người họ có gì đáng ngờ hay không. Nhưng thực sự y đang hoài nghi mình đang nhìn lầm. Xung quanh cả hai người họ đang tỏa ra bầu không khí mật ngọt giữa những kẻ yêu nhau cuồng nhiệt. Mọi hành động âu yếm nhau đều rất tự nhiên, không hề có chút gượng ép. Bằng giọng run run, Vương Nguyên ấp úng mãi mới quyết định chấm dứt màn âu yếm ngọt ngào của đôi chim cu kia, không che giấu nổi sự vui mừng của mình:
- Thiên Thiên, em đã quên được Tuấn Khải rồi sao?
Thiên Tỉ sau khi nghe câu hỏi của Vương Nguyên, liền vô thức liếc qua người đàn ông gọi Albert bên cạnh, thấy ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ chờ mong, khóe môi không nhịn được cong lên. Luồn tay qua cổ Albert, vuốt ve mái tóc của anh, Thiên Tỉ trả lời Vương Nguyên,
- Em chưa từng quên anh ấy, cũng nhớ rất rõ đã từng yêu anh ấy như thế nào. Nhưng Albert mới là cuộc sống, là sinh mạng của em. Không phải sự biết ơn, tình nghĩa hay gì khác, bản thân em biết rõ, em yêu Albert. Còn Vương Tuấn Khải, không là hiện tại, chẳng là tương lai, nhưng cũng không đơn thuần chỉ là quá khứ. Anh ấy đối với em, là tình cảm đầu đời, là nấc thang dẫn đến hạnh phúc hiện giờ!
Giọng nói ấm áp từ tính vang vọng trong căn phòng, vừa trả lời cho thắc mắc của Vương Nguyên, vừa trấn an người đàn ông không bao giờ ngừng lo lắng bên người cậu. Câu trả lời bất ngờ của cậu, không phải là giả tạo, đó chính là những lời nói thật tâm của cậu. Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại, mà nhanh nhất là Albert. Hắn ôm lấy Thiên Tỉ lao ra khỏi phòng, vào căn phòng của cậu, quăng cậu lên giường. Thân thể to lớn lập tức phủ lên người cậu. Thiên Tỉ chẳng hề ngạc nhiên, tự nhiên kéo Albert gần với mình, quàng tay qua cổ hắn. Hai người trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt, đầy nóng bỏng. Albert đang vô cùng kích động, Thiên Tỉ trước người nhà em ấy đã phủ nhận tình cảm với Tuấn Khải, an ủi anh, dù nó là giả tạo đi nữa, phút giây này với anh đã quá tuyệt vời. Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Thiên Tỉ biết Albert vẫn luôn bất an với tình cảm của cậu, liền chủ động vuốt ve tấm lưng gợi cảm của anh qua lớp áo. Điều đó làm Albert như phát điên lên:
- Thiên Tỉ, anh đã nhẫn nhịn rất khổ sở đó!
- Nhưng em không cần anh nhẫn thì sao?_Cậu nháy mắt tinh nghịch, tay lại cố ý vờn quanh vùng eo mẫn cảm của anh.
- A~ tiểu yêu tinh này_ Albert dở khóc dở cười, yêu tinh này lúc này đây mà còn đùa giỡn được, chọc nhầm ổ kiến lửa rồi...
Rất nhanh sau đó, căn phòng liền tràn ngập xuân sắc. Những âm thanh gợi dục vang vọng trong không gian, rất dễ làm người ta đỏ mặt tía tai. Trong những âm thanh đó, xen vào giọng nói khêu gợi, đang khàn đi vì dục vọng:
- Em yêu anh....

[HY SINH] CHƯƠNG 3

[HY SINH] CHƯƠNG 3
- Anh hai? Sao lại là anh?_ Thiên Tỉ chộp lấy tay Vương Nguyên đang định vuốt ve mái tóc mình.
Vương Nguyên hốt hoảng, giật tay lại:
- Ách... Không có gì quan trọng! _ Nói xong lại vội vàng xoay người rời khỏi phòng.
-Khoan đã, em có việc muốn nói với anh!_ Thiên Tỉ lớn tiếng hô làm Vương Nguyên giật nảy người. Từ từ quay đầu lại, Vương Nguyên cảm giác mình đã hoàn toàn mất đi biểu tình hung dữ lúc ban chiều.
- Có chuyện gì không để ngày mai nói được sao?
- Không được _ Không được chậm trễ thêm một giây nào hết. Cậu cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định cho mình._ Anh hai, anh là ... rất thích Vương thiếu gia?
- Ý em là Vương Tuấn Khải?_ Mặt Vương Nguyên hơi đỏ lên, nhưng lập tức thừa nhận. _ Đúng vậy, anh thích anh ấy. 
- Thật sự rất thích sao? 
-Đúng vậy, rất rất thích. Không, phải nói là... yêu. Anh rất yêu anh ấy!
- Vậy sao? _ Kết quả cũng không làm Thiên Tỉ bất ngờ, cậu đã dự đoán trước điều này.
- Còn em thì sao? Em cũng thích Tuấn Khải đúng không? _ Giọng Vương Nguyên có chút run rẩy, trong lòng không ngừng cầu xin " Làm ơn nói không phải, làm ơn" . Tất cả sẽ chỉ là một giấc mộng, và mọi người sẽ trở lại như trước kia, phải không?
Nhưng ngược lại với lời khẩn cầu của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời, mà cúi gằm mặt xuống. Cậu không nhẫn tâm thừa nhận điều đó trước mặt anh hai mình, cũng không có cách nào chối bỏ sự thật đó.
Phản ứng của Thiên Tỉ làm Vương Nguyên lập tức chết đứng. Hay rồi, giờ thì cậu không khác nào kẻ thứ ba ngăn trở tình cảm của người khác. Nhưng chẳng lẽ.... Thiên Tỉ không hề hay biết gì về tình cảm của Tuấn Khải?
- Em biết không, Tuấn Khải rất thích em... Em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em... Hai người thích nhau như vậy... Còn anh thì sao đây? _ Giọng Vương Nguyên thoạt nghe có vẻ mềm mại, nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình, nhưng ẩn giấu trong đó lại là nỗi đau chỉ có những người từng trải mói hiểu. Người mình yêu yêu một người khác, mà người đó không ai khác lại chính là em trai mình luôn yêu thương! Đó là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Nên hận hay tác thành cho bọn họ... Cậu cũng không biết nữa... Cuối cùng, không chịu nổi những cảm xúc đau đớn trong lòng mình, nước mắt cậu lặng lẽ rơi.
Thiên Tỉ xanh mặt trước câu nói của Vương Nguyên. Chuyện quái gì xảy ra với bọn họ thế này? Này, nói cho cậu biết, đây không phải là truyện ngôn tình, vậy cái tình huống quái quỷ gì xảy ra đây? Chuyện tình tay ba siêu cấp lãng mạn, nhân vật chính chịu nhiều ủy khuất rồi hạnh phúc tràn đầy với một câu khẳng định đại loại như " Anh không yêu chị em, người anh yêu là ..." ... Rồi, dừng, dừng.
- Anh hai, anh biết là em không hề tranh giành anh ấy với anh...
- Anh biết, nhưng nếu em còn ở đây, anh ấy làm sao có thể thích anh được cơ chứ? _ Vương Nguyên khóc lớn lên, nhào vào lòng Thiên Tỉ. Giờ khắc này xin hãy cho cậu vứt bỏ cái gọi là tình thân. Bây giờ cậu cũng chỉ là một kẻ hèn trước tình yêu đầu đời của mình. Xin lỗi, Thiên Thiên, hãy cho anh được một lần được ích kỉ, một lần thôi!
- Ý anh là... em phải rời khỏi đây? _ Thiên Thiên run giọng hỏi. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng xin lỗi vỡ vụn của Vương Nguyên. Thiên Tỉ tự hỏi, nếu cậu không ở đây, Vương Nguyên và Tuấn Khải phải chăng sẽ trở thành một cặp đôi vô cùng hạnh phúc?
Nếu là như vậy thì...
- Anh hai, em sẽ rời khỏi đây!
- Cái gì?
- Em chỉ cho anh 10 năm. Sau đó, dù Vương thiếu gia có thích anh hay không sẽ không liên quan đến em.
- ...Em nói thật?_ Vương Nguyên tâm tình kích động không hề che giấu. Đôi môi mấp máy một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
- Thật! Đây là cơ hội của anh, hãy tận dụng thật tốt. Ngay ngày mai em sẽ rời khỏi đây!_ "Cũng là cơ hội của em nữa".
- Cám ơn.... rất cám ơn em... Thiên Thiên!
- Còn một việc nữa, anh định giấu bệnh của anh với em đến khi nào?_ Thiên Tỉ trầm giọng hỏi. 
- Anh không phải muốn giấu em, em đừng hiểu lầm. Chỉ là trầm cảm dạng nhẹ thôi!_ Vương Nguyên cuống quýt giải thích.
- Như vậy là nhẹ? Chẳng lẽ đến khi anh giết người hay tự sát thì mới xem là nặng sao?
- Anh... anh..
- Bỏ đi, ngày mai em sẽ đi. Anh bảo trọng!
___________
- Alo! Là em sao Thiên Thiên? Em gọi cho anh có việc gì sao? Có cần gặp mặt không? Em qua nhà anh nhé? Hay là ...
Sự kích động của Vương Tuấn Khải lập tức bị giập tắt.
- Vương thiếu gia, thật ngại quá! Đã muộn thế này còn...
- Dừng, nếu em gọi cho anh là để nói mấy lời khách sáo như vậy thì anh không cần. Còn nữa, gọi anh là Khải ca!
Dù không thấy mặt, cậu cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình ủy khuất của con mèo đang meo meo kia, trên môi nở một nụ cười ôn nhu, bất quá hơi nước lại lượn lờ nơi khóe mắt.
- Khải ca. Nghe em nói, sở dĩ chiều nay Vương Nguyên có hành động như vậy là do anh ấy đang ... bị trầm cảm. Anh đừng trách anh ấy.
- Chuyện này là thật sao? Em biết nó khi nào?
- Em cũng mới biết cách đây không lâu thôi.
Lưỡng lự một lúc, Tuấn Khải cũng chấp nhận tha thứ cho Vương Nguyên. Vương Nguyên cùng anh và Thiên Thiên lớn lên bên nhau, sớm đã coi như ruột thịt của nhau. Em trai anh đang bị bệnh như vậy, anh cũng không nỡ trách. 
Hai người đều muốn nói cho nhau rất nhiều thứ, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Hoàn toàn im ắng, đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương. Thiên Tỉ ở một bên lại không kìm chế được mà rơi nước mắt, đau đến tê tâm liệt phế.
- Khải ca, tạm biệt! Còn nữa, hay chăm sóc cho Nguyên Nhi._ Nói rồi trực tiếp cúp điện thoại, vùi mặt vào tấm chắn dày. Không có bất kì âm thanh gì, chỉ thấy đôi vai thiếu niên thi thoảng run lên nhè nhẹ. 
__________
 Sáng sớm hôm sau, Thiên Tỉ ra sân bay từ rất sớm. Bước đi quả quyết, nhanh chóng lên máy bay. Chiếc máy bay vẽ một vệt khói trắng trên bầu trời, như chia cắt nhân duyên giữa bọn họ.